Hiển thị các bài đăng có nhãn Thư giãn. Hiển thị tất cả bài đăng

19 tháng 6, 2013

Thơ tình "Anh và em"!

 
Nếu như em là sắt
Thì anh là Carbon
Dẫu dài ngắn vuông tròn
Vẫn sắc son trong một

Nếu như em là cột
Anh xin làm căn nhà
Dù bão tố phong ba
Vẫn ôm em, che chở

Nếu như em là phở
Thì anh là nước lèo
Ðời có cuốn vèo vèo
Ta bên nhau em nhỉ

Nếu như em là chỉ
Anh lại biến thành kim
Dù kim có khó tìm
Dù chỉ gầy dễ đứt….

Giả như em có sứt
Thì anh cũng rốn lồi
Lồi rốn với sứt môi
Chúng ta đi cùng lối

Giả như em sợ tối
Anh sẽ là ngọn đèn
Dù dầu đắt xăng lên
Anh vẫn luôn toả sáng…..

Còn nếu em là ván
Anh sẽ xin làm đinh
Ðóng một triệu chuyện tình
Cũng không khi nào hết

Nếu em làm biển biếc
Anh làm sóng bạc đầu
Dù tận dưới lòng sâu
Cũng ngoi lên mặt biển

Nếu như em định tiến
Anh cũng không chịu lùi
Cả hai chẳng chịu lui
Thì ôm nhau chịu trận

Nếu tình là số phận
Anh sẽ năng lên chùa
Cầu khấn rõ là to
Mong lấy em làm vợ

Nếu em là chủ nợ
Anh một kẻ thiếu tiền
Khe khẽ đến bên em
Rồi cuỗm tiền chạy mất

Hóa thân là hành khất
Anh gõ cửa nhà em
Trong lúc trời nhá nhem
Xin nụ hôn tình ái

Nếu như em củ chuối
Anh sẽ làm Chí Phèo
Chí và Nở gặp nhau
Hỏi sao không có cháo

Nếu như em là gáo
Anh sẽ xin làm que
Trọc một lỗ vào khe
Khối người dùng múc nước

Nếu có một điều ước
Anh ước đến bên em
“Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi”

Giả như em làm Vãi
Anh cạo đầu làm sư
Tu ở đền ông Từ
Vẫn vô tư mà sống

Nếu như em làm trống
Anh xin làm cái dùi
Trống với dùi quen mui
Lùi dần vào chỗ vắng

Giả như không còn nắng
Em sợ bầu trời đêm
Anh gọi mặt trời lên
Ðón bình minh rực rỡ

Có một khi nào đó
Muốn trở về tuổi thơ
Anh sẽ làm cây dừa
Tỏa bóng mềm em mát

Nếu vô tình chợt khát
Anh dòng suối mát trong
Dâng vị ngọt vô ngần
Ðể em… uống ừng ực

Giả như em ngủ gật
Anh sẽ đến bên mình
Xoa nhè nhẹ con tim
Vì trên tim… là ngực

Giả như em có bực
Anh lại cười hề hề
Thế thì ảnh hưởng gì
Anh chứ ai đâu nhỉ?

Em mắng anh: “Ðồ khỉ”
Rồi nhoẻn miệng cười khì
“Lần sau có làm gì
Tránh người ta nhìn thấy ….”

Giả như em là giấy
Anh biến thành bút chì
Chúng bạn có nói gì
Chì vẫn đi trên giấy

Nếu mà em có chấy
Anh thành dầu gội đầu
Chui vào mờ tóc nâu
Ở lâu lâu trong đó

Nếu như em ngại gió
Anh nguyện làm bức tường
Ðứng chắn giữa giáo đường
Cho em tôi cầu nguyện

Giả như em lắm chuyện
Nói ra rả cả ngày
Anh cãi cối cãi chày
Nói gì mà lắm thế

Giả như em mà ế
Anh cũng thành trai già
Gái ế với trai già
Cùng một nhà vẫn tốt

Không may mà em dốt
Anh nguyện làm ông thầy
Cũng chẳng chóng thì chầy
Thầy biến thành “thầy nó”

Giả như em sợ chó
Anh nguyện làm cây riềng
Chó mà gặp phải riềng
Thành thịt chó rượu mận

Giả như em có cận
Thì anh cũng mắt lồi
Hễ gặp nhau trên đồi
Ta đồng thời bỏ kính…

Nếu em học tài chính
Anh sẽ học ngân hàng
Nhà chúng mình màu vàng
Hai nhóc…thêm nhóc nữa

Khi mà em có.. cửa
Là anh sẽ ở nhà
Luôn ở bên em mà
Dù bạn bè có … nhậu

Qủa từ hoa mà đậu
Con chúng mình từ em
Anh cũng chỉ góp thêm
Cho gia đình hạnh phúc

Khi nào anh lên chức
Sẽ mua đất xây nhà
Trồng trước cửa vườn hoa
Phía sau là bãi tắm

Nếu người em toàn nấm
Anh lấy nước biển về
Em tắm thỏa tắm thê
Cho đến khi hết bệnh

Trời hóa em là mận
Anh nguyện làm cây đào
Mọc ở cạnh cầu ao
Nơi chúng mình thề nguyện

Nếu đêm nào mất điện
Anh ngồi quạt cho em
Sau mỗi tối êm đềm
Tình nồng càng thắm đượm

Chuyện thường ngày ở huyện
Là lúc mình gần nhau
Hễ ngồi cạnh em lâu
Anh lại mơ cô khác

Nếu như em yêu nhạc
Anh xin làm cái đài
Ðể lúc em nằm dài
Luôn có anh bên cạnh

Dù bao giờ cô quạnh
Anh cũng gần bên em
Như ngọn bấc với đèn
Hòa trong nhau bừng sáng

Khi mà em đến …tháng
Là lúc anh phải chiều
May mà chẳng có nhiều
Tháng vài ba ngày lẻ

Bây giờ anh còn trẻ
Nếu mà anh có tiền
Anh mua một con thuyền
Cùng em đi khắp chốn

Chúng mình còn thiếu thốn
Chúng mình chẳng phải giầu
Nhưng mà có sao đâu
Em vẫn là tất cả

Anh là con trai cả
Em: dâu lớn trong nhà
Cùng phụng dưỡng mẹ cha
Vẫn thuận hoà sớm tối

Giả như em lạc lối
Anh tới đón em về
Vì chúng mình cùng quê
Có chi đâu mà lạ

Em thương anh vất vả
Anh nhớ em thật nhiều
Cũng chẳng còn bao nhiêu
Thời gian ta khó nhọc

Bỗng khi nào em khóc
Là những phút nhớ anh
Giọt nước mắt long lanh
Chảy trên hai gò má

Anh thương em anh quá
Người con gái chung tình
Những lúc ở một mình
Anh nhớ em từng phút

Nếu em là cây bút
Anh là giọt mực xanh
Mực bút vẫn song hành
Cùng em, anh tới lớp…

Nếu em là tia chớp
Anh như con thuyền kia
Lặng trôi dưới sao khuya
Tìm bến bờ em đậu

Nếu ai bảo em xấu
Ðập phù mỏ cho anh
Em là em của anh
Với anh em vẫn đẹp

Khi mà em hết đẹp
Thì anh cũng đã già
Hạnh phúc của hai ta
Là trái tim nồng cháy

Nếu em là xe máy
Anh sẽ là con đường
Trải đi khắp muôn phương
Cho em đi không ngại……

Giả như không bằng lái
Anh: cảnh sát giao thông
Em có gặp dân phòng
Hễ cần là anh đến

Giả như em là hến
Anh biến thành con “chai”
Ðể có khi ngày mai
Ðem bỏ vào nồi luộc

Nếu em không biết được
Cuộc đời trôi về đâu
Xin em hãy mau mau
Ta định ngày hôn lễ

Ðể một thời tuổi trẻ
Anh có em bên mình
Trọn vẹn cả nghĩa tình
Cho đến ngày ly dị

Thấy cuộc đời vô vị
Em lại tìm đến anh
Viết tiếp câu chuyện tình
Của Chí Phèo Thị Nở

Hoặc em là người ở
Anh sẽ bỏ vợ liền
Tối tối đến phòng em
Biến em thành bà chủ

Những lúc em buồn ngủ
Anh nguyện làm gối đầu
Ðể em ngủ thật sâu
Anh ngắm nhìn thoả thích

Em là con chim chích
Anh sẽ là chim ri
Dù chẳng hót được gì
Cũng bên nhau sớm tối

Nếu em hay nói dối
Anh nói dóc như thần
Hai chúng mình thành thân
Rủ nhau lừa thiên hạ

Em mà là con quạ
Anh hoá chú diều hâu
Dù xấu đẹp đến đâu
Cũng nghĩa tình chồng vợ

Chuyện bây giờ mới kể
Chắc chắn sẽ còn dài
Nếu còn có ngày mai
Anh cùng em viết tiếp….
Võ Đình Kiệt (Sưu tầm)
Không có nhận xét nào
Tags:

16 tháng 2, 2013

Lắng nghe âm thanh cuộc sống

Dù bạn làm những việc giống ngày hôm qua, nhưng hôm nay vẫn hoàn toàn khác. Sự phong phú của cuộc sống đôi khi nằm ở những điều nhỏ nhất.


Haley(Dịch từ Citerh)


Ở vương quốc nọ, có một vị vua hết sức anh minh. Khi đến tuổi về già, ông quyết định truyền lại ngai vàng cho hoàng tử. Một hôm nhà vua dẫn người kế vị đến cánh rừng sâu, bảo chàng ở đó một mình. Sau một năm chàng trai được quay về và phải miêu tả được hết mọi âm thanh trong rừng.

Đông qua xuân đến, thấm thoát đã một năm trôi đi, hoàng tử về đến hoàng cung và kể cho cha những âm thanh mình nghe được: "Thưa vua cha, con nghe thấy tiếng chim đỗ quyên, tiếng lá cây, tiếng dế kêu, tiếng ếch kêu mỗi tối...".


Đức vua mỉm cười và yêu cầu hoàng tử quay về rừng để lắng nghe thêm một lần nữa. Chàng trai trẻ khá ngạc nhiên về yêu cầu đó, nhưng vẫn tuân theo lời khuyên của vua cha.


Thời gian trôi qua, hoàng tử luôn có gắng để nghe mọi thứ bằng đôi tai của mình. Nhưng điều làm chàng thất vọng là ngoại trừ những cái mà chàng đã kể ra thì chẳng còn âm thanh nào khác trong rừng. Chàng tự hỏi: "Lẽ nào còn những âm thanh khác mà mình chưa nghe được?".






Vào một sáng nọ khi đang ngồi tĩnh lặng trong rừng, hoàng tử bắt đầu cảm thấy dường như mình nghe được những âm thanh rất mơ hồ mà trước đó chàng chưa bao giờ được biết đến. Chàng trai cố gắng lắng nghe và cuối cùng cũng bắt được âm thanh đó.


Hết thời gian một năm, hoàng tử về nhà và cung kính nói với nhà vua về những gì mình thu hoạch được: "Khi con tĩnh tâm, tập trung hết sức để lắng nghe. Con nghe được âm thanh của các loài hoa đang nhẹ nhàng hé nở, mặt đất như đang vươn vai thức tỉnh dưới ánh mặt trời, những cọng cỏ đang từ từ lớn lên..." 


Đến lúc này, đức vua mới gật đầu mãn nguyện "Lắng nghe để cảm nhận những âm thanh không thể nghe thấy, đó là tố chất cơ bản để hiểu lòng dân chúng và trở thành một vị vua kiệt xuất".


Cho dù hôm nay bạn làm những việc giống như ngày hôm qua, nhưng hôm nay vẫn sẽ hoàn toàn khác. Sự phong phú của cuộc sống đôi khi chỉ nằm ở những điều nhỏ nhất. Một cái "cựa mình" của bông hoa vào sớm mai, hay một "tiếng thở" nhẹ nhàng của gió... tất cả đều tạo cho chúng ta thấy những âm thanh của cuộc sống diệu kỳ. Hãy học cách lắng nghe bằng tất cả trái tim, bạn sẽ cảm nhận được "hơi thở" và "âm thanh" của cuộc sống tươi đẹp.

(Nguồn Ngoisao.net)



Không có nhận xét nào
Tags:

31 tháng 1, 2013

'Tách cà phê' cuộc đời

Đừng để những chiếc tách ảnh hưởng đến bạn, hãy thoải mái nhâm nhi cà phê của chính mình.

Mint(Dịch từ Spiritualstories)

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm thầy giáo cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc cũng như cuộc sống. 

Nghe vậy, thầy đi vào bếp và quay trở ra với một bình cà phê lớn cùng những chiếc tách khác nhau. Chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thuỷ tinh, chiếc bằng pha lê, có vài chiếc tách trông rất đơn giản, nhưng cũng có cái rất đắt tiền. Người thầy bảo các học trò tự chọn tách và rót cà phê cho mình. Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, ông bắt đầu nói: 

"Nếu chú ý thì các em sẽ nhận ra điều này. Những chiếc tách đắt tiền và đẹp đều được lấy hết, chẳng ai đụng đến những chiếc tách rẻ tiền cả. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn gốc của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.


Điều mà chúng ta thực sự cần là cà phê, chứ không phải chiếc tách, nhưng ai cũng vội vàng chọn những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Bây giờ mọi người hãy suy ngẫm điều này nhé! Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Chúng là công cụ để giữ và chứa đựng cuộc sống, và không làm thay đổi chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi, vì chúng ta cứ tập trung vào 'chiếc tách', và bỏ qua việc thưởng thức hương vị cà phê mà cuộc sống tặng cho chúng ta". 

Người hạnh phúc nhất không phải là người có tất cả những thứ tốt nhất. Họ chỉ trân trọng mọi thứ mà họ có. Hãy sống đơn giản, trao yêu thương, quan tâm sâu sắc và nói những lời đẹp đẽ.

Nguồn : Ngoisao.net
Không có nhận xét nào
Tags:

26 tháng 1, 2013

Nghịch lý

Người xưa nói: Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Câu nói này triết lý ra có muôn điều để mà bàn cãi. Tuy nhiên trong góc độ của ngôn ngữ giao tiếp thì đa số các tình huống, sự vận dụng tục ngữ này khá khả quan và đều mang hiệu ứng tích cực.

Xét ở góc độ đánh giá, đôi khi có những chuyện không thể vận dụng được do vấn đề đã ở một phạm vi "tiền chiến", mà việc sử dụng này mô hình chung như cá nhân đang tự hạ thấp mình và đối phương thì thừa cơ tự đắc. Vậy có nên chăng sẽ ko là phù hợp khi mang ra giữa dòng xoay trắng-đen-xanh-tím-hồng-vàng...? Thế giới muôn sắc màu, xã hội luôn vận động và đúng ra thì không phải lúc nào sự kỳ vọng và vận dụng cũng tốt cả.

Xét ở góc độ hiện thực và Ngẫm, khi bạn thần tượng và mến mộ một ai đó về: tài năng, trí tuệ, khôn khéo, xinh đẹp...v.v và vân vân. Bạn sẽ nhìn nhận ở sự cảm phục thật nhiều, nhưng rồi bạn cũng sẽ vỡ mộng khi vô tình bắt gặp những tình huống mà người đó sử xự với người khác, hay cũng chí ít ra hơn 1 lần là với bạn.

Bạn sẽ bắt đầu từ sự khó hiểu, sau đó thì chắt chiu từng "thước phim đời" nhìn thấy, sâu hơn nữa bạn đang tò mò để tìm sự trả lời cho cái khó hiểu của mình, sinh ra đánh giá, nhìn nhận và đúc kết. Rồi bạn vận dụng những cái mục tiêu mà họ đang theo đuổi, chẳng hạn như nghề nghiệp, tiêu chí mà miệng họ luôn thốt ra như "kim chỉ nam" chẳng hạn. Chắc chắn sẽ hơn 1 lần bạn lắc đầu vì thất vọng.

Hôm qua bạn có 1 giao dịch nhỏ với một ng như trên đã nói. Bạn đã sững sờ khi trong cuộc, nhưng với người ngoài cuộc thì họ tự bảo: chuyện đó ko còn xa lạ trong cái xã hội này. Bạn vẫn biết, vẫn dõi theo sự vận động đó, nhưng chắc chắn bạn đang bất mãn không phải cho chính bạn.

Hôm nay, chuyện đó lại như một thói quen, dường như là sẽ "always" xuất hiện ở thì tương lai. Bạn sẽ mỉm cười theo một cách của riêng bạn, hình như tôi thấy nụ cười mang nét hội họa châm biếm nhiều hơn, thay vì lần trước bạn đã tức tưởi và cáu gắt.

Bạn từng là một sinh viên, bạn từng có một giáo viên hướng dẫn cho đề tài tốt nghiệp của mình. Bạn đã cố gắng hoàn thiện công việc và yêu cầu của giáo viên, nhưng bỗng một hôm bạn và những người bạn của bạn theo lịch hẹn sẽ gặp giáo viên...và kết quả là mọi phương tiện kết nối đều ngoài vùng phủ sóng. Chờ và đợi là yếu tố tất yếu của người đang "cần", đôi khi cũng là "nhu cầu" cho cái sự cần hiểu. Rồi bạn cũng liên lạc được, và bạn thất vọng khi giáo viên đỉnh đạc "khéo nói" ngôn từ "đẹp" cùng bạn. Tuổi trẻ bốc đồng, ngây thơ, trong sáng đến dễ ngã...và tất yếu bạn sẽ phát ngôn một câu để thấy nhẹ lòng, đại loại như: đi giáo dục người mà vô giáo dục...

Bạn sẽ được gì? Tất nhiên là bạn đang nóng, bạn sẽ tự làm khổ mình với khuôn mặt méo mó, kém sắc và bất bình. Rồi có lẽ nếu bạn không kìm chế, bạn sẽ lại là người rất "khéo nói" trong vấn đề giao tiếp.

Ai trong chúng ta cũng nhiều hơn một lần gặp những tình huồng tương tự và nhiều nhiều hơn nữa. Mỗi người một hướng xử lý, mỗi người một cách giải quyết nhưng cố gắng, cố gắng để mình cười theo nét vẽ hội họa của cảm xúc chứ đừng để mình nhăn nhé bạn. Dễ xấu, dễ khó ưa trong mắt người khác.

Câu nói vốn dĩ rất dễ để phát âm với những người bình thường, nhưng lại là niềm mơ ước của rất nhiều người khuyết tật khác đấy. Tôi thì luôn nghĩ, luôn tượng trưng đặc tính và ý thức con người nằm ở con đường mà họ đang đi, chứ không phải ở học thức. Nhưng với những người có học thức thì cái yêu cầu cao về ngôn ngữ nói sẽ là sự đòi hỏi của cả một xã hội. Hãy cố gắng hoàn thiện mình để khi ai đó chớp mắt không xem vàng là "ván thôi", một cái quay lưng thì xem như là "cỏ rác". Và chắc chắn rằng sẽ không bao giờ nhận được sự thật lòng ở người đối diện.
(Ảnh minh họa - Nguồn : Internet)
Lời nói là vậy đó, lời nói không hẳn chỉ để làm vừa lòng nhau, lời nói còn là một thông điệp sống về chính con người, ý thức, giáo dục và văn hóa của ai đó. Tất nhiên, khi bạn không tốt thì bạn sẽ không có được một lời nói hay và dù bạn nói hay nhưng chưa chắc bạn là người tốt. Nhưng sống đẹp với tôi là hãy nhìn lại chính mình để hoàn thiện, với người giáo viên thì ngoài hoàn thiện mình còn hoàn thiện nét cao quý của nghề, người bác sĩ hoàn thiện cái tâm của y đức, người bộ đội, cảnh sát, công an...hoàn thiện cái tình với quân dân,,,nghề báo lương tâm nghề nghiệp đi kèm....
Nguyễn Thanh Yên
(Trích từ Facebook) 
Không có nhận xét nào
Tags:

08 tháng 1, 2013

Hậu quả của cơn giận!

HẬU QUẢ CỦA CƠN GIẬN
* * *
Trong khi một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên một viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta. Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều mà không nhận rằng ông ta đang dùng một cái cờ lê vặn vít để đánh!


Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy. Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi: "Bố ơi ! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại ?" Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào; ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.
Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: "Bố ơi ! Con yêu Bố nhiều lắm !"
Và một ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát…
Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn, nên xin hãy chọn Tình Yêu để được một cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu, và xin hãy nhớ điều này:Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương.
Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ vật thì để yêu thương.


Hãy luôn cố nhớ những ý nghĩa này :
- Hãy cẩn thận với những ý nghĩ của bạn, vì bạn sẽ nói chúng.
- Hãy cẩn thận với những lời nói của bạn, vì bạn sẽ thực hiện chúng.
- Hãy cẩn thận với những hành động của bạn, vì chúng sẽ là thói quen của bạn.
- Hãy cẩn thận với những thói quen của bạn, vì chúng sẽ là cá tính của bạn.
- Hãy cẩn thận với những cá tính của bạn, vì chúng sẽ quyết định số mệnh của bạn.
-----


1 nhận xét
Tags:

27 tháng 10, 2012

Hịch tướng sĩ 7E – Tác giả Nguyễn Thanh Yên



HỒI THỨ NHẤT
(Trước giờ ra trận)


Vì nghĩa khí phất cờ ra trận đấu
Lựa sức người chọn bạn để giao tranh
Trai 7E thề quyết chiến tanh bành
Dẫu ôm hận cũng sẵn sàng thẳng tiến!


Lịch sử đã chứng minh. Không có sức mạnh nào bằng sức mạnh của niềm tin, sự tự cao và ý chí cường hào mang danh đẳng cấp.

Vào thiên niên kỷ thứ 21, năm thứ 12 đúng vào giờ Canh Tý, ngày Nhâm Tuất, tháng Canh Tuất, năm Nhâm Thìn tại Sới Đài 77 Nguyễn Oanh đi trên xứ Gò mà luôn bị Vấp (Gò Vấp) sẽ diễn ra trận giao tranh cúp “CHỨNG TỎ NĂNG LỰC HÀNH VI” núp bóng “GIAO HỮU” lần thứ nhất giữa hai địch thủ là tráng sĩ xóm giềng kế toán 7C và các quần hùng 7E. Trận giao chiến giữa 2 địch thủ tại xứ Gò này là do sự mai mốt, dẫn dắt và cầm đầu của Nam Giáo Đầu đứng ra quy tụ các tướng sĩ, anh hùng hảo hán hai bên tranh tài để chứng tỏ sự quyến rũ, sức mạnh, sự oai phong ....trước các nữ công chúa xinh đẹp của hai bên (đồng thời như một lời tri ân muộn màng gửi đến ngày 20/10 – đời nếu thiếu những bông hoa, các anh sẽ thành sỏi đá).

Xin nói đôi chút về Nam Giáo Đầu. Vốn xuất thân có dòng máu của Quốc Mẫu từ xứ Tràng An qua nhiều chốn của nước Nam mà dừng chân cõi thiên nhiên nhuệ khí. Được thừa kế cái duyên lém lỉnh, hóm hỉnh lão tú  hay cười và chút nhẹ nhàng mênh mang của xứ Bắc nên cũng có sức chiêu dụ và quyến rũ đồng môn. Từng lều chõng lên Sài Thành ứng thí và lập nghiệp tại đây, nhiều lần đi qua Xứ Gò mà ước ao một ngày được tranh tài cùng đám choai choai, cùng những thanh niên lực lưỡng.... Tự thí:


“Dẫu cho thân này nục mỡ
Dẫu cho da này xạm đen
Vẫn hiên ngang tung hoành
Bon chen cùng đối thủ...”


Nghĩa khí đã lên men nên dám gạt bỏ những mặc cảm nhất định, hùng hồn kêu gọi:  trai tráng 7E bỏ qua run sợ, bỏ qua mặc cảm về những đôi chân khẳng khiu, những thân hình núc ních mỡ... Quyết tâm mặc áo, xỏ giày và ra sân với tinh thần dời non lấp bể....

Lại nói về xứ Gò. Đây là một nơi đã được khai phá từ những ngày đầu khi lưu dân Việt đi mở đất từ cuối thế kỷ XVI đầu thế kỷ XVII. Năm 1698, khi Lễ Thành Hầu Nguyễn Hữu Cảnh thừa lệnh Chúa Nguyễn Phúc Chu kinh lý miền Nam, xác lập chủ quyền cương thổ của Việt Nam ở vùng đất mới thì đất Gò Vấp đã có tên trong sổ bộ, thôn, xã thuộc huyện Tân Bình, Phủ Gia Định. Gò Vấp cách trung tâm Bến Nghé xưa (Quận 1 bây giờ) khoảng 1km về phía Tây Bắc, lại nằm trên vùng đất "Gò" cao (hơn 11m so với mặt biển) có nước ngọt của sông Bến Cát - phụ lưu của sông Sài Gòn - thuận lợi canh tác và sinh hoạt, vì thế lưu dân chọn lập làng, dựng ấp, tạo dựng quê hương mới. Còn lịch sử của cái tên Gò Vấp (sẽ điều tra sau).

Nam Giáo Đầu sau nhiều năm thủ mưu, sinh sống và học tập tại đây và khi lọt vào đúng môi trường đã giúp anh nâng cái ước ao thành một tầm chiến lược công nghiệp, hẹn sẽ có ngày quyết tử.

Bỏ qua mọi khó khăn về sức vóc, bỏ qua mọi run rẩy về niềm tin, bỏ qua những lo sợ của tướng sĩ chân khẳng khiu... Với vai trò thủ lĩnh, người cầm đầu, tay luyện cầm bóng, chân luyện đá ống bơ...anh đã được phong làm Nam Giáo Đầu đứng ra kêu gọi, mai mối, dụ dỗ và phát huy sức mạnh tiềm ẩn từ những hảo hán 7E vốn được các bông hoa xinh xinh pha trò gọi là anh trai “P” thời đại. Đời có thơ khen rằng:


Hảo hán 7E quyết lòng sẽ mị dân
Kết lưu lại cùng mưu cầu việc lớn
Tráng sỹ luyện rèn, dân binh trợ chiến
Quyết nổi danh làm rạng rỡ bộ- phòng


Mới đầu, ngay khi đề ra ý kiến biết là khó khăn, nhưng mưu đã thủ bao năm lẽ nào vùi chôn trong chốc lát. Đêm trằn trọc nằm đếm thời gian trôi, Nam Giáo Đầu đã băn khoăn: Phải tung hô, phải chắc rằng sẽ đấu...lúc đó sức mạnh nam nhi hồi sinh trong các chàng trai “Pê”...Phải đã kích và khích tướng từ những bông hồng xinh đẹp...bởi thời đại nào thì mật ngọt vẫn chết ruồi.

Thế là lần lượt Hòa hớt”, Quân “body men gật đầu tán thưởng. Xưa nay chuyện nhỏ đến chuyện to, chuyện cũ đến chuyện mới, chuyện xấu đến chuyện tốt...chuyện hôm qua, chuyện hôm nay đều có hội, có phường hay như dân buôn thì gọi là: “buôn có bạn, bán có phường” nên chuyện lôi kéo vào cùng phường, cùng hội được các chàng sử dụng triệt để.

Hòa hớt vốn đa tình, thả hồn nheo hơi thuốc nay cũng ngồi so gân cơ bắp với Nam Giáo Đầu. Hòa hớt thấy chuột tay mình nhỏ thì hừng hực khí ghen mà thề rằng tuy ta thế này thôi nhưng sẽ là vị trí chủ lực trên trận cầu rực lửa.

“Minh Lady” phi xe “căng hải” từ Vũng Tàu chạy lên...món này tuy đối với em là sở đoản nhưng em sẽ làm chúng nó đoãng chí mà tự thua...các bác sẽ chẳng mất sức nhiều.

Quân “body men vốn đã từng lượm bóng ở đồng quê xứ Hoa, nay nghe nói đến món nghề từng ước ao thì chao ôi...còn gì để mà từ chối. Lên đường, chọn giày là một quyết định không cần nghĩ suy.

Kiệt cute ngồi cạnh bên thấy các anh cao to, núc ních mỡ hội bàn đến bóng cũng thèm thèm khều khều: Kỹ thuât biên tấn công vào khung thành thì em xin được lãnh. Các bác nặng có thể không bay được, nhưng vồ bóng ném vào nhà đối thủ là sở trường có từ trong trứng nước của em.

Chính hotbê”: Bóng đã lăn, em cũng quyết sẽ lăn. Dẫu cho trận này không thắng, nhưng súc mạnh đàn ông đã sẵn...Xăm xăm sẽ lên đường.

Hùng té giếng thì thều thào: Em sợ gió, em sợ lực cản...xin cho em một chân lượm bóng từ gôn.

”Thanh đại lý”: Trước giờ “gật đầu” dặn dò người yêu: Em sẽ thấy anh là thế nào! Em sẽ hiểu sức mạnh tình yêu anh dành cho em như sức mạnh khi anh vồ trái bóng...Bóng lăn, và anh đứng lại tìm em.

Huy rùa: Em chậm chân một tí nhưng cho em vào vị trí làm căng lại lưới nhà.

Lại nói về đối thủ 7C... Nghe thiên hạ đồn: Sức vóc cao to, đầu đội không khí, chân đạp dép... hùng mạnh và galăng... cũng đã đôi lần làm các nàng 7E xao xuyến. Cái nguyên nhân sâu xa của trận cầu giao hữu có lẽ là sự tranh quyền chinh phục, với truyền thống:


Ta là chủ nhà còn chẳng ăn ai.
Các ngươi muốn thì trổ tài cao thấp


Còn các nam hảo hán 7E thì cũng khá nhiều lần bối rối trước các nàng tiên 7C mà sức vóc thì có hạn. Khổ cho một nỗi thủ đoạn thì luôn vô đối, làm sao để các nàng biết đến “ta” đây, làm sao để các bông hoa xinh tươi dành cho một cái nhìn ưu ái... Nên có thể nói là mục đích thứ hai đã dần lộ diện. Và sự tranh tài là lựa chọn “quyết tử cho mục đích quyết sinh”.

Tinh thần là thế, ý chí là thế, quyết tâm là thế nhưng ở đời: may hơn khôn vẫn là chiến thuật được đề phòng. Lấy gì để quyết tâm? Ý chí thôi chưa đủ. Lấy gì để chiến thắng? Niềm tin là sức mạnh nhưng chưa phải là điều kiện hoàn hảo ở một trận cầu.

Để một trận cầu gai góc, để một trận cầu mướt mồ hôi đạt kết quả như mong đợi, để một trận cầu chứng tỏ hết được bản năng, lột bỏ vẻ thư sinh, lột bỏ áo giáp pê ra khỏi người...cảm xúc về những đóa hoa... Và các bông hoa 7E là một động lực, một nguồn cổ vũ động viên, một hứng khởi để các chàng trai của chúng ta ra trận...


Thà hủy diệt chút mồ hôi công sức
Thà chẳng được gì trong giờ phút giao tranh
Nhưng có niềm tin cố sức tranh giành
Ta sẽ đấu cho danh này rạng rỡ
Lột bỏ vẻ thư thư xinh, bỏ qua mặc cảm về thân hình vạm vỡ
Ta sẽ vì em  - vì sức mạnh đàn ông
Một môi trường công nghiệp chạy lông nhông
Chân sắt đá quyết, niềm tin sắt đá
Dẫu  cho body này tàn phá
Dẫu liệt tim rồi vẫn quyết chí xông pha.


Hỡi các nam hảo hán 7E, hỡi các chàng trai thư sinh trói gà chưa chặt, hỡi những gương mặt “pê” dễ thương...rụt rè...nhút nhát. Các bạn hãy chứng minh sức mạnh tiềm tàng, các bạn hãy chứng tỏ bản lĩnh đàn ông, các bạn hãy múa những đôi chân như “vũ điệu cha cha” hướng về trái bóng. Hãy để các bông hồng xinh đẹp được ngã nghiêng. Hãy để các đóa hoa xinh tươi 7C không gục ngã trước đội nhà mà thề xin chết dưới các chàng 7E. Hãy để họa suýt xoa, hãy để họ khao khát...Và hưởng ứng lời kêu gọi của Nam Giáo Đầu:


Trai tráng 7E bỏ qua run sợ, bỏ qua mặc cảm về những đôi chân khẳng khiu, những thân hình núc ních mỡ... Quyết tâm mặc áo, xỏ giày và ra sân với tinh thần dời non lấp bể”...


Hy vọng một trận cầu đẹp mắt sẽ thành công tốt đẹp! (Mời các bạn theo dõi tiếp hồi 2 sau khi các chàng trai của chúng ta ra trận)!!!.


3 nhận xét
Tags:

19 tháng 10, 2012

Thư gửi mẹ của đứa con xa nhà



Xa nhà cũng là một thử thách, có phải không mẹ? Cuộc sống xa nhà đã dạy con nhiều thứ. Con biết, người ta đi là để lớn, đi là để trưởng thành hơn…  


Mẹ của con!

Hà Nội mùa này trời đã vào thu rồi mẹ ạ. Chỉ không biết miền Trung nắng gió của con, mảnh đất đang gồng mình để vượt qua mùa mưa bão có mạnh mẽ hay không?

Con đã nghe thấy cái lạnh len lỏi vào tấm áo mỏng khi ra đường vào sáng sớm. Con đã nghe thấy thoang thoảng hương hoa sữa mỗi lần dạo phố. Con đã nghe thấy đất trời dịu lại, nắng bớt nồng nàn và mưa bớt hối hả. Hà Nội chững lại nhiều so với cái buổi ban đầu con đặt chân đến đây, có lẽ, con đã bắt đầu học được cách làm quen với cuộc sống nơi này.

Đi giữa Hà Nội mùa này, trời đã đủ lạnh để con thèm một tối ấm áp quây quần cùng gia đình mình, được tí tách ngô nướng cay thật cay rồi cùng uống trà xanh với bố. Có những khi, con thèm được về nhà ngay với bố mẹ, được nằm cuộn tròn trong vòng tay mẹ để tỉ tê đủ thứ chuyện…

Có những khi, con thèm được ăn một bữa cơm có đủ gia đình mình do chính tay mẹ nấu, thèm những tần tảo sớm hôm trong nghi ngút khói của bát cơm trên tay mình…

Có những khi thành phố lên đèn, khi mọi người đều tìm về tổ ấm của mình, con lại nhớ nhà mình đến trào nước mắt…

Hà Nội đông vui, tấp nập thật đấy, nhưng đôi khi con vẫn chạnh lòng vì thấy mình cô độc. Dù đứng giữa biển người, thì trái tim con vẫn biết chỉ có gia đình mới có thể sưởi ấm mình mà thôi.

Đã gần hai năm, cô con gái bé bỏng của mẹ tạm xa gia đình để đến một thành phố mới, và bắt đầu một cuộc sống khác. Con còn nhớ rõ giọt nước mắt trên gương mặt có mùi vị thời gian của mẹ khi tạm biệt con. Con còn nhớ như in những lời mẹ dặn dò khi sống ở một nơi xa lạ. Con còn nghe thấy những tiếng thở dài, những trăn trở, bộn bề của mẹ hằng đêm trước lúc con đi. Mẹ sợ con thiếu thốn đủ thứ, mẹ sợ con không tự lo được cho bản thân khi chỉ có một mình, mẹ sợ con không đủ bản lĩnh để chống chọi với những thử thách của cuộc sống đang đợi con phía trước…


Mẹ ơi! Con vẫn ổn, mẹ đừng lo!

Xa nhà cũng là một thử thách, có phải không mẹ? Cuộc sống xa nhà đã dạy con nhiều thứ. Con biết, người ta đi là để lớn, đi là để trưởng thành hơn…

Xa nhà, con biết trân trọng hơn tình đồng hương, tình nghĩa bạn bè. Phải sống ở một nơi xa lạ thì mới cảm nhận hết niềm hạnh phúc khi bắt gặp một giọng nói quen thuộc của quê ta, mới thấu hiểu được hơi ấm của bạn bè khi không có gia đình bên cạnh.

Xa nhà, con biết người ta phải sống với nhau bởi tình thương chứ không phải bằng những tính toán nhỏ nhen, bon chen và ích kỉ. Hãy yêu lấy những người sống bên cạnh ta, cuộc đời có bấy lâu mà phải hờ hững?

Xa nhà, con biết phải tự mình đứng dậy khi chẳng may bị gục ngã. Là đủ mạnh mẽ để kiên cường với những chông gai, là không bao giờ cúi đầu trước hai từ “thất bại”, là không bao giờ tự cho phép mình dừng lại trước những khó khăn…

Xa nhà, con lại càng trân quý hơn những giờ phút được ở gần gia đình mình trong những ngày ngắn ngủi nhảy tàu về thăm quê. Con hiểu hơn những lo toan, những yêu thương, những quan tâm của bố mẹ… Con xót xa hơn khi nhìn thấy một sợi tóc bạc trên mái đầu ba, thấy buồn lòng hơn trước một nếp nhăn trên gương mặt mẹ… Giữa những bon chen, thị phi của cuộc sống như đang quá chừng vội vã này, chốn dừng chân yên bình nhất chẳng phải gia đình hay sao?

Gia đình là động lực để con bước đi, cũng là tổ ấm luôn giang tay đón con mỗi lần trở về…



Mẹ ơi, con xin lỗi…

Vì có những lúc vô tâm con không gọi điện để hỏi han tình hình bố mẹ thường xuyên, lúc nào mẹ cũng là người gọi điện trước…

Vì lúc mẹ ốm con không thể ở bên, những khó khăn của gia đình không thể san sẻ cùng mẹ…

Vì có những lúc khiến mẹ lo lắng bởi những suy nghĩ ẩm ương của con…

Vì có những lúc con quá bốc đồng mà không để tâm đến lời khuyên của mẹ…

Vì đã nhiều lần để buồn vương lên mắt mẹ…


Mẹ ơi, con cảm ơn…

Vì đã để con xa nhà, để con hiểu hơn thật nhiều về những bài học cuộc sống. Để con biết sống làm sao thật xứng đáng với những người con tin tưởng, và xứng đáng với tình yêu của bố mẹ dành cho con…

Vì mẹ đã luôn yêu thương, luôn chở che, chăm sóc cho con; vì đã không một phút giây nào đặt sự quan tâm con dưới bản thân mình…

Vì những gì mẹ đã hi sinh để con có một cuộc sống đủ đầy và tươi đẹp nhất…

Con cảm ơn vì tất cả, vì những gì mẹ đã dành cho con…

Con của mẹ vẫn đang học cách để lớn khôn ở một nơi khác, nhưng con biết mẹ vẫn luôn ở bên, và sát cánh bên con. Con sẽ cố gắng với những kì vọng mẹ đặt ở con, mẹ yên tâm, mẹ nhé.

Những ngày này, hoa ngập đường phố con đi, thơm ngát những mùi hương của hoa ly, cúc, huệ, hồng... và rực rỡ trong bạt ngàn những sắc màu đỏ, vàng, trắng, xanh... Con không được ở gần mẹ ngày Quốc tế phụ nữ để tặng mẹ hoa, chúc mẹ những lời tốt đẹp nhất. Nhưng con gái vô tâm và đáng trách sẽ không quên để dành những suy nghĩ của con về mẹ vào ngày ấy, chỉ đơn giản là một cuộc điện thoại đến mẹ và nói với mẹ một câu dù ngắn ngủi nhưng chứa trọn tình cảm trong con: "Con yêu mẹ".

Ngày mới sắp lên rồi, con lại chuẩn bị lao vào dòng người hối hả ngoài kia, để tiếp tục hết mình cho những ước mơ và dự định. Con nhớ nhà, và nhớ mẹ nhiều lắm.



Con yêu mẹ, món quà quý giá nhất của cuộc đời con!

(Nguồn : http://kenh14.vn)
Không có nhận xét nào
Tags: